Tôi gặp nhà thơ Tuệ Minh trên “ Nẻo Đường Về”

Chung Lê

Cửa sài nắng khép khách tiêu dao 
Tiếng chuông buông giữa làn y cũ 
Kìa gió thổi tung những cánh đào.

Không biết bắt đầu từ đâu, kết thúc thế nào? Để chuyển tải mớ ngôn ngữ cháy mòn của tôi trên vỉ nóng thời gian. Như bàn tay mùa thu lục lọi những lao xao âm vận và những ngữ cú lấp lánh, tôi chọn, sắp xếp và trân trọng đặt lên Ngài, sự ngưỡng mộ nơi trái tim tôi. Hân hạnh được biết và gặp nhà thơ Tuệ Minh – Thích Phước Toàn, Ngài là Viện Chủ Chùa Phước Huệ Tacoma, Washington, an lạc trong rợp bóng hoa anh đào. Không cần nghi lễ trà đạo, với tách trà thơm tỏa ngát, Ngài có thể thưởng ngoạn vẻ đẹp thanh tao, từng nụ anh đào bung nở trong nắng sớm, giữa bầu trời cao mãi, và đón lũ chim đơn côi vỗ cánh tìm về trú ẩn lúc chiều tà, mà tôi là con chim diệc quay về, mon men đánh một vòng cung rất xa bên ngoài khung cửa. Ngài đã xuất bản 7 tập thơ văn “Nẻo về Thênh Thang (1996), Loài Dị Thảo (1999), Người Về Tìm Dấu Chân Xưa (2007). Nhà xuất bản: TTVHPGVN Tacoma và trở về Việt Nam, Ngài cho ra đời bởi nhà xuất bản: Hội Nhà Văn, với Ngược Bến Sông Mê (2019), Vị Chân Thiền (2020), Phật Trong Mạch Sống (2021 tùy bút), Chân Trời Viễn Phương (2022), và Phương Trời Không Giới (2023). Với những tuyển tập xuất bản dày cộm, kính nể. Tôi biết Ngài sẽ không dừng lại ở đó để lặng lẽ nhìn nỗi buồn chảy vàng óng trong buổi hoàng hôn. Ngài đi mãi, đi mãi… cùng ngày tháng, phả hơi thở với thi ca bất hủ và thanh đạm, đạt đến trí Bát – nhã như lời truyền tụng kinh điển đến chúng sinh, và tôi lắng trôi trên chiếc bè ngôn ngữ xâu kết, xuôi dòng chuyển động trong thế giới riêng biệt “sắc sắc, không không” của Ngài. Nghệ thuật là tấm gương soi, phản chiếu chiều sâu chính khuôn mặt thật của mình. Ngài đặt ánh mắt của tình yêu vĩnh cửu xanh tươi, bao dung, nhân ái bằng những vần thơ:

“Thu đang nhuốm nên màu trời nhòa nhạt
Tựa lá vàng nửa chiếc nửa chông chênh
Mùa tưởng nhớ vài hạt mưa lác đác
Nén hương lòng tưởng nhớ khắp anh linh”.

Thu vén gót bước qua bụi cây sơn trà và những cụm than hồng, về trên ngưỡng cửa nhà. Ánh sáng lấp ló chốn thiền môn mỏng manh trên mép lề, phân cách ngày và vực tối. Ngỡ nhà thơ khoan thai đặt cái nhìn trôi theo cụm mây tan dạt nhuốm đổi sắc, để vẽ lên vẻ đẹp xương sống cánh lá mùa thu. Từ ngữ nhẹ nhàng như cái lách mình xoay chuyển của gió, hay cái tách vỏ chiếc mầm xanh bật dậy trong đất. Nhưng, nhà thơ nhìn bằng đôi mắt xuyên thấu của tuệ giác, qua chiếc lá nhuốm vàng nửa chiếc nửa chông chênh. Trong nỗi buồn thầm kín trắc ẩn, cuộc đời không vốn toàn hảo. Nửa của sự bền chắc nửa của mỏng giòn, hay nửa thiêng liêng nửa lấm bụi trần. Thấu hiểu bản chất mọi sự vật đối nghịch, đan xen theo thời gian. Sáng-tối, đen-trắng, có thời gieo-để có thời gặt, có thời cho đi để thu lượm. Có thời xanh um để tàn úa. Từ cái nhìn thực tại đến hư vô. Nhà thơ dành đời mình tu niệm, buông thư. Thân tâm Ngài là bến đỗ tình yêu rộng khắp, nén trải lòng dài theo niềm thương yêu không giới hạn “Nén hương lòng tưởng nhớ khắp anh linh”  Nhà thơ dùng nghệ thuật tĩnh đến động, gần đến xa. Đánh thức lũ chim giấu mỏ ngủ lì trong bụi hương thảo thơm ngát, bằng tiếng mõ vọng vào tâm thức. Trong suốt những tập thơ của Ngài trắc ẩn nhưng không bi lụy, hướng đạo nhưng không hà khắc bản ngã với tha nhân. Chỉ vài câu thơ bắt gặp trên “Nẻo đường về”, mà tôi đã phải lên thác xuống ghềnh trong suối thơ vô tận, chảy vào chốn vô thường mênh mông ấy. Và tôi, lữ khách ngoại đạo đường xa rụt rè, bước vào thi ca mênh mông của Ngài chiêm ngắm, thưởng ngoạn thế giới Phật Pháp với vẻ đẹp lung linh kỳ ảo. Hơn thế nữa, nhà thơ là người con của Huế, xứ Kinh kỳ mộng mơ. Những ảnh tượng thiếp vàng, khắc chạm, ngấm sâu nhà thơ như mạch ngầm suối đổ. Từ những tính từ câm nín, nhà thơ hà hơi thổi hồn thành những động từ đầy sinh khí. Qua hình ảnh trên Facebook tôi nhìn nhà thơ, lúc là anh lái máy ủi đánh xe thành thục, là bác thợ mộc bắc thang sửa chữa mái lợp, là dáng ông đồ già ngồi viết thư pháp, là nhà điêu khắc, là anh thợ điện bắt bóng giăng đèn cho những ngày mừng lễ lớn hoặc những sự kiện, là nhà sáng chế những chiếc đèn treo độc lạ quanh ngôi chùa ấm áp, là anh nuôi trong ngôi nhà tình thương đầy ắp tiếng cười Phật Tử. Nhà thơ Tuệ Minh – Thích Phước Toàn còn là một nhạc sĩ, Ngài đã sáng tác cả trăm ca khúc “Tình Cha”, “Ba Mươi Năm Chùa Phước Huệ”, “Dấu Ấn Tình Cha”…là những ca khúc để đời. Ngưỡng mộ nơi Ngài là sự không ngừng học hỏi bền bỉ, dù tuổi Ngài đã quá lục tuần. Thân tâm Ngài chuyển động âm ỉ, như chiếc đồng hồ cát chảy mãi với thời gian. Pythagoras: “Một người bạn là một bản ngã khác của tôi” Ngài là mặt hồ không gợn sóng, để tôi nhỏ bé trong mỗi lần cúi soi. Nơi cửa chùa, ánh trăng Bát-nhã tỏa khắp, những cánh hoa anh đào theo gió chao lên lần nữa, cho đi vẻ đẹp ngắn ngủi buông xuống cõi vô thường.

Chung Lê
Mùa Xuân 2024

Nguồn:https://www.facebook.com/share/p/pKgwfXxsMytnjTqx/?mibextid=WC7FNe

Tôi gặp nhà thơ Tuệ Minh trên “ Nẻo Đường Về” Tôi gặp nhà thơ Tuệ Minh trên “ Nẻo Đường Về”

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *