Hồn Xuân biển gọi
Bố Đại Hoà Thượng mang chiếc đãy lớn ngao du sơn thuỷ, người đời hỏi Phật Pháp có gì hay? Ngài để chiếc đãy xuống. Người đời hỏi tiếp Đạo Phật là gì? Ngài vác chiếc đãy bước đi. Trừu tượng một chút ta có thể hiểu, khi con người làm chủ được bản tâm thì Phật Pháp là công năng giúp ta buông bỏ tất cả mọi
âu lo phiền muộn, và Đạo Phật là phải có bổn phận kề vai gánh vác để song hành cùng nhịp sống dân sinh. Bởi trong chiếc đãy lớn (bản tâm) đó đã chứa đủ
cả càn khôn vũ trụ và muôn loài chúng sanh. Cũng như lời Đức Phật, trả lời thắc mắc của vua cha là Tịnh Phạn Vương lần về thăm nhà sau khi thành đạo: Con chỉ bước theo bước chân của Thánh Chủng (dòng giống của con) là con đường của Tứ Vô Lượng Tâm. Qua đó, ta có thể hiểu được lời nguyện của chư đại Bồ Tát, như Văn Thù, Phổ Hiền, Quán Âm, Địa Tạng, và gần nhất là lời của Tôn Giả A Nan: Nếu một chúng sanh chưa
thành Phật, con nguyện chưa thể nhập niết bàn. (Như nhất chúng sanh vị thành Phật, chung bất ư thử thủ nê hoàn.), thì Phật Pháp là lời ca của biển. Và, “Chúng sanh không số lượng thề nguyện điều độ khắp” là muôn kiếp vẫn là Xuân…
Biển hát tên ai
giữa dòng sanh tử
Quảy gánh vào đời
ngôn ngữ yêu thương
sóng vỗ lao xao
muôn trùng dồn dập
Tâm tư bao giờ
vẫn sáng hồn xuân
Biển hát tên ai
tùng khơi dào dạt
Lan tỏa vào đời
xuyên suốt buồng tim
Như nắng Xuân tươi
dịu dàng mát mẻ
Tựa khúc ân tình
cảnh vật lắng im
Biển hát tên ai
ngõ về hội ngộ
Dìu dặt hùng hồn
rực sáng thiêng liêng
Giọt nắng long lanh
sắc màu nhiệt huyết
Khắp chốn yên bình
dậy ấm mùa Xuân…
Biển hát tên ai
trữ tình sâu thẳm
Thắp sáng tâm hồn
nguyện ước dâng cao
Lối bước muôn sao
nẻo về bất tận
Uyên áo nhiệm mầu
Xuân thắm nghìn sau
Uyên áo nhiệm mầu
mãi đẹp mùa Xuân…