Miên viễn một mùa Xuân
Khi đất trời chuyển sang màu xanh lục
Giữa thời điểm cả nhân loại mong chờ
Đợi nắng hồng mở ra chân trời mới
Để tâm hồn thoáng đạt lại nên thơ
Sưởi muôn vàn nụ Xuân cùng khởi sắc
Lên chuyển vùng khổ luỵ sống an vui
Cho tình thương tỏa lan cùng thế giới
Mỗi cõi lòng rạng rỡ một nụ cười
Ươm lộc Xuân dậy toả hương thanh khiết
Một đại đồng nhân loại hoá Xuân tươi
Để trần gian ngát hương sen tịnh độ
Vươn đôi tay vun vén trọn tình người
Là mùa Xuân thiêng liêng cao đẹp nhất
Là tâm Xuân rực rỡ giữa cõi đời
Là nghĩa Xuân thay vạn lời chúc tụng
Là hồn Xuân phảng phất thấu ngàn khơi
Tốt đẹp hay xấu xa, thành công hay thất bại, tươi trẻ hoặc già nua cũng đều xuất phát từ bản tâm, thế sao ta không trở về sống với chính mình để có được mùa Xuân đầy chân thực lại miên viễn ấy nhỉ?…