Vô Thường
Mãn mùa Tết, tuyết lại rơi
Lưng chừng bóng hạc đầy vơi giữa dòng
Mặt trời vừa rạng tường đông
Trúc cài nơ trắng tuyết bông đầu cành
Chim muông mặc niệm vô thanh
Bâng khuâng cánh tuyết tượng hình sắc không
Tâm tư tan loãng giữa dòng
Khúc triêu dương trỗi đồi thông rì rào
Nhìn xuyên suốt thấu hư hao
Cầm tay ta lại tự trào với ta
Dòng xuôi ngược cuộc bôn ba
Kiếp người trôi nổi gần xa kiếp người
Nghe tự tình phận tuyết rơi
Chảy tan giọt nước đầy vơi như đùa
Nay hoá tuyết mai thành mưa
Cũng trong dòng chảy đong đưa vô thường